Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan_41


“Ưm!” Thẩm Dũng vừa nhai hai miếng, liền mở to mắt, miệng không ngừng khen, “Thật ngon!”

Rất nhanh, bánh chưng cũng chín, Phương Nhất Chước lấy ra vài cái, bóc bỏ lớp lá lau bên ngoài, rồi đặt bánh ra đĩa để lên trên bàn.

“Đúng rồi.” Phương Nhất Chước đang cắn bánh chưng đột nhiên hỏi Thẩm Dũng, “Vụ án xử xong rồi sao?”

“Ừ.” Thẩm Dũng gật gật đầu, thần sắc trên mặt có chút phức tạp.

“Làm sao vậy?” Phương Nhất Chước nhìn hắn.

“Ai.” Thẩm Dũng dài thở dài một hơi, vừa ăn bánh chưng vừa nói, “Nương tử, ta lúc trước nghĩ nam nhân này là người điên, bây giờ mới biết không phải.”

“Hắn làm như vậy là có nguyên nhân?” Phương Nhất Chước hỏi.

“Ừ.” Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, còn tỏ vẻ thành thật, “Phải nói là nhiều thế hệ nhà hắn đều là người điên!”

“Khụ khụ…” Phương Nhất Chước không đề phòng, bị nghẹn, duỗi tay vuốt vuốt ngực.

Thẩm Dũng cũng vội vàng đấm lưng cho nàng.

Uống một ngụm nước, đem miếng bánh chưng nghẹn ở cổ họng nuốt xuống, Phương Nhất Chước hỏi Thẩm Dũng, “Cái gì mà nhiều thế hệ nhà hắn đều là người điên?”

Thẩm Dũng cười, “Theo như cách nói của phụ thân, đây là chính là một đoạn oán hận mấy đời!

Chương 52: Gạo nếp cốt cùng nên duyên vợ chồng

“Cái gì gọi là một đoạn oán hận mấy đời nha?” Phương Nhất Chước nghe không hiểu, liền hỏi Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng cắn bánh chưng lắc đầu, nói: “Nương tử, nói ra sợ nàng không tin, Từ Văn Mậu, còn có cha hắn, ông nội hắn, mấy thế hệ đều liên quan đến chuyện lửa trời, không có cách nào thoát khỏi.”

Phương Nhất Chước khẽ nhíu mày, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi: “Chuyện này từ đâu nói đến?”

“Chuyện xưa nói ra rất dài! Phán đoán lúc trước của chúng ta kỳ thật cũng không sai, cái gọi là kiếp nạn lửa trời, là thiên tai ba mươi năm một lần, cũng chính là cổn lôi.” Thẩm Dũng bắt đầu giảng giải cặn kẽ cho Phương Nhất Chước, “Thiên tai này xảy ra cũng vì địa thế sông núi của Loan thôn đặc thù, chứ không phải bị nguyền rủa linh tinh hoang đường gì đó.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật gật đầu.

“Tổ tiên của Từ Văn Mậu, chính là một thầy phong thủy đi phiêu bạt giang hồ xem phong thuỷ cho người ta.” Thẩm Dũng nói, “Sở trường nhất chính là tìm những nơi phong thuỷ có những điểm đặc biệt, có điều người của Từ gia dường như không phải ai cũng có bản lĩnh này, đối với thuật phong thuỷ cũng không quá hiểu rõ. Trùng hợp là ở Loan thôn quanh năm làm nông nên đối với việc đoán thiên tượng rất có kinh nghiệm và năng lực. Lúc ấy, Từ gia sống ở ngoại ô Đông Hạng phủ, cách Loan thôn không xa.”

Phương Nhất Chước cảm thấy có hứng thú, cầm chiếc bánh chưng ngây ngô nghe. Thẩm Dũng chọc chọc bánh trong tay nàng, ý bảo nàng tiếp tục ăn.

“Có một lần, tổ tiên của Từ Văn Mậu, đại khái là cha của ông nội hắn, người có thể đoán trước được hung cát linh tinh của phong thuỷ, tiếng tăm cũng khá nổi. Hắn được một thôn dân nhờ vả đến Loan thôn xem phong thuỷ, khi đó còn chưa được gọi là Loan thôn đâu, cụ thể gọi là gì thì không ai còn nhớ.” Thẩm Dũng nói tiếp, “Cụ tổ Từ Văn Mậu nhìn qua thế sông núi của Loan thôn, nói nơi này không may mắn, chỉ sợ sẽ có tai họa lớn.”

“Hắn nói cũng không có sai nha.” Phương Nhất Chước nói, “Đúng là một nơi không tốt.”

“Đũng thế.” Thẩm Dũng gật gật đầu, “Lúc ấy thôn dân đều muốn hắn đoán trước thời gian tai hoạ phát sinh cụ thể, để phòng bị thật tốt, cụ tổ Từ Văn Mậu lại là kẻ hám danh, được thôn dân thổi phồng nên rất cao lên đầu óc trở nên mê muội, bởi vậy bịa chuyện sắp có thiên tai xảy ra.”

“Ai nha.” Phương Nhất Chước lắc đầu, “Loại chuyện này có thể nói bậy được sao?”

“Đúng vậy.” Thẩm Dũng cũng cảm thấy không đúng, “Năm đó có mấy cái lão nông phản bác lại lời nói của hắn, nói hắn chỉ là một kẻ bịp bợm, lừa đời để lấy tiếng, nhưng phần lớn thôn dân còn lại đều tin vào lời của cụ tổ Từ Văn Mậu, bắt đầu chuẩn bị cho thiên tai, bọn họ ngay cả lương thực cũng không trồng, chính là chờ thiên tai rơi xuống sẽ bỏ chạy. Nhưng không nghĩ đến, tới thời điểm cụ tổ Từ Văn Mậu nói, thiên tai không có xảy ra, các gia đình không có thu hoạch, sau đó xảy ra nạn đói. Thôn dân đói chết rất nhiều, hơn nữa những lão nông lúc trước lại châm ngòi thổi gió, chúng thôn dân bắt đầu oán hận cụ tổ Từ Văn Mậu.”

“Sau đó thì sao?” Phương Nhất Chước có chút lo lắng, “Như thế tình cảnh của cụ tổ Từ Văn Mậu chẳng phải là rất nguy hiểm?”

“Hắn muốn cuốn gói bỏ chạy, có điều bị thôn dân chặn được, sau đó bị đám thôn dân phẫn nộ đánh chết.” Thẩm Dũng nói xong, chỉ thấy Phương Nhất Chước mặt mũi đều nhăn lại, “Ai nha, những thôn dân đó sao có thể đánh chết người được?”

Thẩm Dũng nhún nhún vai, “Lúc ấy chắc là mọi người quá rất tức giận, nên lỡ tay đi? Cụ tổ của Từ Văn Mậu còn có một đứa con trai.”

“A… Chính là ông nội của Từ Văn Mậu sao?” Phương Nhất Chước hỏi.

“Ừ.” Thẩm Dũng gật gật đầu, “Lúc đó ông nội của Từ Văn Mậu vẫn còn nhỏ… Mà không may hơn nữa, chính là sau khi cụ tổ của Từ Văn Mậu chết không bao lâu, Loan thôn đúng là gặp phải cổn lôi, cổn lôi tới liên tục hung mãnh, nhưng thôn dân lại không hề phòng bị, cho nên gặp phải tai họa lớn.”

“Thiên tai thật sự xảy ra sao?” Phương Nhất Chước hỏi, “Thôn dân có chết nhiều hay không?”

“Nghe nói năm đó cũng có một số người tử thương, nhưng thôn xóm hầu hết bị thiêu hủy.” Thẩm Dũng nói, “Mà những lão nông lúc ấy lại nói, đó không phải là thiên tai, mà là hồn cụ tổ Từ Văn Mậu trở về trả thù.”

Phương Nhất Chước lắc đầu.”Những lão nông đó cũng thật là.”

“Sau khi lớn lên, ông nội của Từ Văn Mậu đối với chuyện này luôn canh cánh trong lòng.” Thẩm Dũng nói, “Ông ta cũng giống cha ông, trở thành thầy địa lý, hơn nữa đối với dân chúng của Loan thôn vô cùng oán hận. Sau khi cha ông ta chết còn mang tiếng xấu là lừa đời để lấy danh, cho nên hắn thực sự bất mãn, vì thế nghĩ trăm phương nghìn kế đưa thuật phong thuỷ truyền lưu ra ngoài, gọi là thuật phong thủy Từ gia.”

“Thuật phong thuỷ cũng không phải của nhà hắn.” Phương Nhất Chước nói, “Sao có thể nói là của cha hắn tự nghĩ ra được.”

“Cho nên mới nói người nhà bọn họ đều có tật xấu sao.” Thẩm Dũng khó hiểu lắc đầu, “Oán hận quá sâu, dễ để tâm đến những chuyện vụn vặt, hơn nữa vận mệnh trêu cợt.”

“Đúng thế.” Phương Nhất Chước gật đầu, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó lại đến cha Từ Văn Mậu nghiên cứu thuật phong thuỷ.” Thẩm Dũng nói tiếp, “Chính là sau khi Loan thôn bị thiêu hủy, được xây dựng lại, cũng không biết từ đâu có lời truyền, cổn lôi ngày đó là lời nguyền, bởi vì đắc tội yêu nghiệt, mà yêu nghiệt kia, chính là cụ tổ của Từ Văn Mậu.”

“Ai nha, thế không phải ông nội hắn sẽ càng tức giận sao?” Phương Nhất Chước nhíu mày lắc đầu.

“Ông nội hắn đối với việc này vô cùng tức giận, có điều nghe nói ông nội hắn là kỳ tài trong phương diện phong thuỷ.” Thẩm Dũng nói, “Sau đó nghiên cứu được nguyên nhân hình thành cổn lôi ở Loan thôn, ngay cả việc ngăn chặn như thế nào cũng biết, hắn dự đoán với thôn dân hơn hai mươi năm sau sẽ lại có đại họa, hơn nữa còn nói mình có biện pháp ngăn chặn, chỉ tiếc, đám thôn dân vẫn không tin hắn.”

“Chậc.” Phương Nhất Chước lắc đầu, “Sau đó thế nào? Lại cháy sao?!”

“Ông nội Từ Văn Mậu thấy thôn dân không tin hắn, thì cũng mặc kệ, để cho bọn họ tự sinh tự diệt… Lần thứ hai cổn lôi xảy ra.” Thẩm Dũng cười thở dài, “Thôn dân chết hơn phân nửa.”

“Thực đáng tiếc.” Phương Nhất Chước nhíu mày.

“Ông nội Từ Văn Mậu lại là tâm thuật bất chính, nhìn nhiều người chịu tội như vậy, cũng mặc kệ, còn có hứng thú xem kịch vui, tư thế vì cha hắn báo thù.” Thẩm Dũng một tay nâng cằm ngáp một cái, “Sau đó thôn dân đã tin tưởng ông nội Từ Văn Mậu, mời hắn đến thôn, tiếp đãi thịnh tình, hỏi hắn về phương pháp tránh kiếp nạn lửa trời. Mà chỉ có ông nội hắn mới biết, cổn lôi lần này xảy ra, thì phải ít nhất ba mươi năm nữa mới lại đến, nhưng là hắn lại không muốn nói với thôn dân chuyện này, liền bịa ra một biện pháp, đem tên thôn đổi thành Loan thôn.”

“À… Thì ra tên gọi Loan thôn đến như vậy.” Phương Nhất Chước gật gật đầu đâu, “Tiếp theo thì sao?”

“Tiếp theo a…” Thẩm Dũng cười lắc đầu, “Nương tử, nói ra thật khó tin, người này đúng là xui xẻo tận mạng, uống nước cũng nghẹn được, Loan thôn vừa mới xây dựng lại không đến một tháng, lại xảy ra hỏa hoạn, thiêu mất một nửa thôn!”

“Nha!” Phương Nhất Chước nhíu mày lắc đầu, “Những thôn dân này hẳn là hận chết Từ ông nội của Văn Mậu đi?”

Thẩm Dũng gật gật đầu, “Lúc này thôn dân trực tiếp đưa hắn lên cáo quan, tố cáo hắn nói lời mê hoặc người… Ông nội của Từ Văn Mậu, bị sung quân đến biên quan, không đến vài năm thì chết do tâm bệnh.”

Phương Nhất Chước nhíu mày, “Việc này thật đúng là không biết nói thế nào.”

“Đúng vậy.” Thẩm Dũng gật đầu, “Không chừng có báo ứng ở bên trong, ông nội hắn vốn có thể cứu nhiều người, nhưng thấy chết mà không cứu, cuối cùng khiến chính mình chết thảm.”

“Cha của Từ Văn Mậu thì sao?” Phương Nhất Chước hỏi.

“Cha hắn không hiểu lắm về thuật phong thuỷ, chỉ đại khái biết chuyện này, ông nội Từ Văn Mậu cũng không nói cụ thể về chuyện cổn lôi với hắn. Hắn chỉ biết hai lần đại hỏa ở Loan thôn, hại chết hai người thân của mình, cho nên đối với Loan thôn rất oán hận.”

“Người nhà này đúng là cổ quái.” Phương Nhất Chước nhịn không được nói, “Cừu hận che lấp đi tâm tính thiện lương.”

“Đúng thế.” Thẩm Dũng gật đầu, “Cả ngày chỉ biết hận này hận nọ.”

“Tiếp theo thì sao?” Phương Nhất Chước hỏi, “Cha hắn làm chuyện gì?”

“Cha hắn tạo ra vòng sắt để phóng hỏa.” Thẩm Dũng nói, “Sau đó, cha Từ Văn Mậu mở một cửa hàng giấy tiền, vì muốn trả thù người của Loan thôn nhưng hắn lại không biết cổn lôi ba mươi năm xảy ra một lần, nên trăm phương ngàn kế muốn đốt Loan thôn thành tro bụi.”

“Sau đó hắn có thành công không?” Phương Nhất Chước hỏi.

“Không, bởi vì khi hắn chuẩn bị tốt mọi thứ cũng là lúc lửa trời xảy ra.”

“À…” Phương Nhất Chước gật gật đầu, “Tiếp đó, dân chúng Loan thôn bắt đầu chuyển đi nơi khác, về sau Loan thôn không còn tồn tại nữa đúng không?”

“Đúng vậy.” Thẩm Dũng bật cười, “Nàng nói có tức người hay không? Cha Từ Văn Mậu, cả đời nghiên cứu xem nên phóng hỏa như thế nào để báo thù, không làm được chuyện gì khác, nhưng kết quả lại thất vọng khôn cùng, chỉ còn một cửa hàng giấy tiền, kinh doanh còn không tốt… Cuối cùng cả ngày uống rượu, say rượu mà chết.”

Phương Nhất Chước nghe thế chỉ biết lắc đầu, “Người nhà này đến tột cùng là muốn thế nào đây?”

Thẩm Dũng nhún nhún vai, “Từ Văn Mậu sau khi lớn lên tiếp nhận của hàng giấy của cha hắn, dựa vào việc giúp thầy tướng số mù làm bùa chú mà kiếm chút tiền, hắn hơi giống ông nội mình, đối với việc nghiên cứu thuật phong thuỷ rất tâm đắc, rồi hắn bắt đầu nghiên cứu chuyện tình năm đó, phát hiện ra bí mật cổn lôi.”

“À.” Phương Nhất Chước lại nghĩ tới bộ dạng âm u của Từ Văn Mậu, nhớ đến việc chút nữa bị hắn thiêu cháy trong quan tài, cảm thấy cả người lạnh toát.

“Từ Văn Mậu không chỉ hận cư dân Loan thôn, mà bản thân hắn cũng có dã tâm, có năng lực.” Thẩm Dũng nói, “Hắn muốn mượn lửa trời lần này để lấy lại danh tiếng cho Từ gia, đồng thời báo thù Loan thôn.”

“Danh tiếng sao?” Phương Nhất Chước khó hiểu.

“Hắn muốn chứng minh, thôn dân Loan thôn chịu kiếp nạn lửa trời là do nguyền rủa, tổ tiên của hắn không sai.” Thẩm Dũng nói, “Mặt khác, ngoại trừ nghiên cứu phong thuỷ Từ Văn Mậu, còn nghiên cứu về lời nguyền, thuyết quỷ thần, cả ngày trầm mê như thế, hắn cảm thấy bản thân có thể dự đoán trước được lửa trời, hắn cũng rất có năng lực. Mà sau khi đập lớn được xây dựng, đã hủy đi kế hoạch của hắn, cổn lôi không thể xảy ra nữa. Bởi vậy, Từ Văn Mậu dàn dựng phóng hỏa để trả thù hậu nhân của Loan thôn, mặt khác lại xây dựng chuyện kiếp nạn lửa trời vừa nói, khiến cho Loan thôn thôn dân nếm thử tư bị bị vứt bỏ, bị hoài nghi.”

“Nếu trong lòng không muốn, hơn nữa đã là khúc mắc của thế hệ trước, hà cớ gì cố chấp làm những chuyện như thế? Chưa nói đến chuyện gây ra hành động đó để trả thù, bản thân Từ Văn Mậu đã là một kẻ độc ác.” Phương Nhất Chước lắc đầu thở dài, “Tướng công, thật may lúc nãy ngươi đến kịp, nếu không ta có lẽ cũng chết cháy rồi.”

Thẩm Dũng duỗi tay nắm lấy cái mũi Nhất Chước, “Nàng còn nói thế sao, nếu phát hiện manh mối, phải nhanh chóng trở về nói với ta chứ, một mình đi đến đó, đúng là dọa chết người mà.”

Phương Nhất Chước cười tủm tỉm, “Tướng công không phải đã đến rồi sao… Ta biết chàng nhất định sẽ đến.”

Thẩm Dũng kéo ghế ngồi gần lại một chút, nói: “Nương tử, không gạt nàng, lần này Từ Văn Mậu vốn định phóng hỏa ở phía Đông, may mắn nàng tìm đến hắn, bằng không hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Lưu Đại Phương nói, thần trí hắn đã không còn bình thường nữa, mà giống như ma quỷ.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Ta cũng cảm thấy, tinh thần hắn dường như rất hoảng hốt.”

Hai người nói xong, Thẩm Dũng liền duỗi tay ôm lấy Nhất Chước, để người nàng dựa vào hắn, tay hắn vẫn nắm chặt tay nàng…

“Khụ khụ.”

Đúng lúc đó chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan.

Hai người cả kinh, xoay mặt lại, thấy Thẩm Nhất Bác đứng ở cửa nhìn hai người bọn họ, nhìn nữa… Tiểu Thạch cùng Liên Nhi đang lấy tay che mặt, mặt đỏ hồng nhìn hai người thân thiết.

Mặt Phương Nhất Chước đỏ đến tận tai, vội vàng đứng lên đi lấy bánh chưng cho Thẩm Nhất Bác.

Thẩm Dũng ngây ngô cười, “Phụ thân, vụ án thẩm tra xong rồi sao? Từ Văn Mậu xử lý như thế nào?”

Thẩm Nhất Bác nhận lấy bánh chưng Phương Nhất Chước đưa lại, nói: “Tuy rằng thân thế của hắn đáng thương, nhưng phóng hỏa hành hung giết người nhiều như vậy, không có khả năng tránh được tội chết.”

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy tiếc hận, kẻ đó đáng hận nhưng cũng đáng thương, đường đường một người, lại đẩy chính mình vào đường cùng, hận thù quá sâu nặng.

“Chuyện vui của hai ngươi thì tính sao?” Thẩm Nhất Bác vừa ăn bánh chưng vừa nói, “Lâu như vậy rồi, cũng nên viên phòng đi, chuẩn bị khi nào thì cho ta ôm cháu đây? Cho ta một cái tin chính xác, đừng để mẫu thân ngươi mỗi ngày đều ở chỗ ta than thở.”

Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước, Phương Nhất Chước cũng quay lại nhìn Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng nhớn mày lên, chính là muốn nói, “Nàng chọn ngày đi.”

“Ta thấy chọn ngày không bằng đụng ngày, ngày kia đi.” Thẩm Nhất Bác ăn bánh chưng, “Trong phủ đã dọn dẹp xong rồi, chúng ta cũng không tính mời người khác, một bàn tiệc rượu, trang trí hỉ phòng, có mẫu thân ngươi cùng vài nha đầu thu xếp là đủ rồi. Ngày kia, cùng nhau uống rượu mừng, buổi tối hai ngươi các ngươi liền cái kia đi…”

Mặt Phương Nhất Chước càng đỏ hơn, Thẩm Dũng gật đầu, nhìn nàng, “Nương tử, nàng nói đi? Ta thấy cũng được.”

Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, gật đầu, nói: “Ừ, được.”

Thẩm Dũng vui vẻ, nương tử hắn gật đầu đồng ý rồi.

Ngày hôm nay, Phương Nhất Chước bị dọa hoảng sợ một trận, may mắn chỉ là sợ hãi chứ không có nguy hiểm gì, Thẩm Dũng tự nhiên là dỗ ngon dỗ ngọt, lúc nào cũng ở bên cạnh xoa dịu.

Khi ăn cơm chiều, Lưu Mậu cũng đến đây. Vụ án đã truyền khắp toàn bộ Đông Hạng phủ, mọi người đối với kỳ án trăm năm này nghị luận không ngớt. Cư dân Loan thôn vốn bị ghét bỏ xua đuổi, cũng được rửa sạch oan tình, không còn người nói bọn họ bị nguyền rủa nữa, nhiều người còn hứa hẹn, giúp đỡ bọn họ tu sửa lại chợ thành Tây.

Lưu Mậu gặp được Mạc Đông Đông, hai ngày nay Đông Đông đang thu xếp mọi thứ, chuẩn bị uống xong rượu mừng của Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng, sẽ xuất phát đi kinh thành.

Thẩm Nhất Bác nghe chuyện đó, liền nói chuyện với Thẩm Dũng, “Ngươi cũng đừng ở nhà mãi thế, đi ra cho hiểu biết, mang theo cả Nhất Chước, cùng Lưu Mậu và Đông Đông đi lên kinh thành du ngoạn một chút, khoảng thời gian này cũng vất vả rồi, đừng có cả ngày chỉ biết đến án này án nọ.”

Thẩm Dũng nghe thế đương nhiên vui vẻ, hỏi Phương Nhất Chước, tất nhiên nàng cũng đáp ứng, có thể đi lên kinh thành đó.

Ngày kế tiếp, trên dưới trong Thẩm phủ đều tất bật chuẩn bị việc vui, Phương Nhất Chước vì chuyện vui lần này, muốn trổ hết tài nghệ ra, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Thẩm Nhất Bác còn cố ý ở từ đường của Thẩm gia làm một cái điện thờ, bên trong đặt linh vị của cha mẹ Phương Nhất Chước, để cho Thẩm Dũng dập đầu bái lạy, ở trước linh vị phát lời thề, cả đời này sẽ chăm sóc bảo vệ Phương Nhất Chước.

Vì chuyện này, cả một buổi đôi mắt Phương Nhất Chước đỏ hoe, Thẩm Dũng còn chọc nàng, nói nàng vừa khóc vừa cười.

Hôm đó mọi người chuẩn bị đơn giản, chờ tiệc vui ngày mai.

Bánh chưng đã sớm bị một đám sói đói trong phủ phân chia sạch sẽ, Phương Nhất Chước thấy vẫn còn một ít lá lau, liền nghĩ làm gạo nếp cốt* cho mọi người.

*Gạo nếp cốt: lấy nguyên văn vì ta không biết nên gọi món này như thế nào.

Trước tiên, đem gạo nếp ngâm trong nước khoảng hai canh giờ (4 tiếng), sau đó vớt ra để ráo. Lá lau sau khi được rửa sạch, trải ra rồi bỏ gạo nếp lên trên, cho thêm một miếng xương sườn cắt khúc đã được ngâm rượu hoa điêu và nước tương vào giữa, sau đó gói lá lại thành một cuộn, cuối cùng bỏ vào trong nồi, chưng chín.

Sau đó, nàng còn nấu một nồi canh đậu xanh giải nhiệt lớn cùng với bánh trứng gà, chia cho mọi người ăn, cơm canh đơn giản mà lại vô cùng ngon.

Đêm buông xuống, mọi người lặng lẽ đi ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng bị tiếng pháo trúc náo nhiệt làm bừng tỉnh.

Hai người rời giường, đã thấy toàn bộ phủ nha đã được giăng đèn kết hoa, chữ hỉ đỏ thẫm được dán khắp nơi.

Thẩm phu nhân đã thức dậy từ sáng sớm, thấy hai người đứng ngẩn người ở cửa phòng, vội nhanh đến: “Mau mau, ra đây, nhanh đi thử hỉ phục, phòng này chúng ta phải trang trí thành phòng tân hôn.”

Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng bị đuổi ra khỏi phòng, đứng ngoài rửa mặt, nhìn mọi người tất bật ra ra vào vào, hết giăng hoa lại dán chữ thật đúng là vô cùng náo nhiệt.

Lưu Mậu còn tặng một đôi câu đối, bên trên viết —— hoan khánh thử nhật thành giai ngẫu, thả hỉ kim triêu kết lương duyên. (Đại loại là: Mừng ngày vui nên vợ chồng, kết mối lương duyên đẹp bền, tha cho ta, dịch thơ văn, thật sự kém~~)

Thẩm Dũng sai người đem câu đối dán ở hai bên phòng tân hôn, quay đầu nhìn Phương Nhất Chước, thấy nàng đang nắm chặt khăn tay, lỗ tai đỏ rực.

Chương 53: Đại hỉ yến cùng con đường nguy hiểm phía trước

Hỉ đường đỏ thẫm, đèn lồng đỏ thẫm, chữ hỉ đỏ thẫm, chăn gối cũng đỏ thẫm.

Trong Thẩm phủ giăng đèn kết hoa, mọi người đều mang tâm tình vui sướng.

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước sau khi thử xiêm y thấy vừa người, lại cởi ra, đợi đến buổi tối bái đường mới mặc.

Sau đó, Phương Nhất Chước chạy tới phòng bếp, nàng muốn tự mình làm một bữa tiệc ngon nhất cho chuyện vui ngày hôm nay.

Thẩm Dũng muốn đến giúp, nhưng Phương Nhất Chước không cho, hắn không biết làm gì khác là đi đi lại lại ở trong phủ, nhưng phát hiện ra không chỗ nào cần hắn hỗ trợ.

Đi đến đại sảnh, Thẩm Nhất Bác đang dẫn người sửa sang lại khố sách, nhân tiện tổng dọn dẹp vệ sinh, thấy Thẩm Dũng vướng chân vướng tay, liền đuổi hắn đến hậu viện.

Thẩm Dũng đến hậu viện, Thẩm phu nhân đang dẫn mấy nha đầu trang trí phòng ốc, cũng không biết nghĩ ra ý tưởng gì mà đem hoa cùng giấy đỏ trải đầy sàn. Thẩm Dũng đi đến, không cẩn thận đạp vào, lại bị Thẩm phu nhân đuổi ra.

Thẩm Dũng bất đắc dĩ, nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn xoay người đến phòng bếp, Phương Nhất Chước nếu cũng đuổi hắn, hắn sẽ chơi xấu cho coi!

Vừa đến cửa phòng bếp, Thẩm Dũng đã ngửi thấy hương thơm nức mũi, nhiều món ăn cùng hòa chung một chỗ tạo nên mùi hương đặc biệt, Thẩm Dũng cảm thấy bụng đói cồn cào.

“Nương tử.” Thẩm Dũng đi vào trong, thấy một bàn thức ăn tràn đầy sắc hương vị, nhịn không được hỏi: “Nương tử… đây là cái gì?”

Phương Nhất Chước quay đầu nhìn hắn, nói: “Hỉ yến* a, tướng công ra ngoài trước đi không được xem!”

*Hỉ yến: Yến tiệc tân hôn.

“Hỉ yến sao?” Thẩm Dũng coi như không nghe thấy, chạy đến trước bàn đầy đồ ăn, hỏi: “Hỉ yến mà cần nhiều thức ăn như vậy sao?”

“Đây là đại hỉ yến, yến tiệc bách niên giai lão.” Phương Nhất Chước thấy Thẩm Dũng không đi, nghĩ rằng hắn không có nơi nào để đi, nên cũng mặc kệ, tiếp tục vừa thả xương sườn vào trong chảo, vừa nói: “Hỉ yến ngon nhất thiên hạ.”

“Thật không?” Thẩm Dũng ghé lại muốn ăn thử, Phương Nhất Chước lại vội vàng bắt lấy tay của hắn, “Không được ăn!”

“Nương tử, cháy rồi!” Thẩm Dũng chỉ vào cái chảo phía sau Phương Nhất Chước.

“A!” Phương Nhất Chước luống cuống, vội vàng buông tay Thẩm Dũng ra, quay lại đảo chảo sườn lên, Thẩm Dũng nhanh tay lẹ mắt, tranh thủ duỗi tay gắp một đũa thức ăn đến thưởng thức, đến khi Phương Nhất Chước quay lại gặp cảnh Thẩm Dũng đang nhai thỏa mãn, thì vừa tức giận vừa buồn cười, muốn đuổi theo hắn, Thẩm Dũng chạy trốn nàng vẫn không quên gắp những món khác, miệng không ngừng khen: “Nương tử, thật ngon! Đúng là ngon nhất thiên hạ!”

“Đáng ghét!” Phương Nhất Chước không đuổi kịp Thẩm Dũng thì bắt đầu giận dỗi, trong khoảng thời gian này Thẩm Dũng khổ luyện võ công, thân thủ đột nhiên tăng mạnh, hiện tại Phương Nhất Chước cũng không biết mình có thể đánh lại được hắn hay không, dù sao thời điểm Thẩm Dũng bị nàng đánh cũng chỉ biết bỏ trốn cùng giả bộ kêu đau, giống hệt như lúc trước…

Cuối cùng mỗi món ăn đều được Thẩm Dũng thử qua một lần, Phương Nhất Chước cũng mệt chết, xoa thắt lưng thở dốc quyết định không đuổi theo hắn nữa, quay lại tiếp tục nấu thức ăn, còn không quên trừng mắt nhìn Thẩm dũng đang ở một bên cười hì hì.

Lát sau, Thẩm Dũng tiến đến bên người Phương Nhất Chước, thấy nàng dùng bột mỳ nặn ra hai con hổ nhỏ, liền hỏi: “Là nàng sao?”

Phương Nhất Chước đạp hắn một cái, “Rõ ràng là ngươi!”

Thẩm Dũng hắc hắc cười xấu xa, “Không phải nha, nhìn thế nào cũng thấy giống nàng, vừa rồi khi đuổi đánh ta, nàng đúng là mang biểu tình thế này.”

“Chàng dám nói ta là hổ mẹ sao?!” Phương Nhất Chước duỗi tay nắm lỗ tai Thẩm Dũng, nhưng Thẩm Dũng vội xoay người, duỗi tay nắm chặt lấy tay nàng.

Phương Nhất Chước rút tay trở về, hỏi: “Chàng học chiêu này ở đâu thế?”

Tất nhiên Thẩm Dũng không nói với nàng là lão đạo sĩ chỉ dạy cho hắn, chỉ cười hì hì nói, “Bản lĩnh trời sinh, cái này gọi là võ học kỳ tài.”

“Phi!” Phương Nhất Chước đấm hắn, “Lại ba hoa cái gì!”

Thẩm Dũng nhớn mi một cái, “Không tin sao, nương tử, bây giờ nàng đã không phải đối thủ của ta nữa!”

“Khoác lác!” Phương Nhất Chước bị chọc giận, quay ra đá hắn.

Thẩm Dũng cười hì hì tránh né, cọ cọ bên người nàng, “Nương tử, đừng đá phía dưới, lát nữa còn phải dùng đó!” (*Phụt* lau màn hình)

Phương Nhất Chước bỗng nhiên đỏ bừng mặt, đấm mạnh hắn, “Ngươi muốn chết!”

Thẩm Dũng tiếp tục cười xấu xa, hỏi: “Những món này gọi là gì thế?”

Phương Nhất Chước tiếp tục nặn con hổ nhỏ, phớt lờ hắn: “Không nói!”

Thẩm Dũng tiếp tục dây dưa, cuối cùng Phương Nhất Chước không chịu nổi, hậm hực nói: “Được rồi, ngươi nghe nhé…

Tình thâm song cao phi

Kim cầu chiếu sáng ảnh

Phượng hoàng triển ngọc đường

Tâm tâm giai tương ấn

Quỳnh du dao trì vũ

Ngân yến bảo hỉ lai

Vĩnh kết thị đồng tâm

Hỉ thước báo phúc âm

Lương thần hựu mỹ cảnh

Bách niên vĩnh hảo hợp

Hỉ đường hồng bào thiêm hỉ khánh

Uyên ương phỉ thúy ngọc yêu đái

Long phượng chấn sí trùng vân tiêu

Quỳnh lâu ngọc vũ trì trung bảo

Bích ba du long tình tứ hải

Thập toàn thập mỹ như ý chung

Tinh quang kim sa mãn đường thải

Cẩm tú bách hoa như ý

Giai ngẫu vĩnh kết thị đồng tâm

Bách niên nhân duyên khánh hảo hợp

Phương Nhất Chước nói xong tên món ăn, Thẩm Dũng cũng trợn tròn mắt, há miệng một lúc lâu sau mới hỏi, “Nương tử đây là tên thức ăn hay là thơ tình thế?”

Mặt Phương Nhất Chước càng đỏ, “Thơ tình gì chứ, không đứng đắn chút nào, đó đều là tên thức ăn!”

Thẩm Dũng liên tục lắc đầu, “Thơ đó có từ nào liên quan đến thức ăn đâu? Quả thực là mới nghe lần đầu!”

Phương Nhất Chước đắc ý, bắt đầu giải thích cho Thẩm Dũng, “Thật ra, đây là hỉ yến cát tường, tên thật là:

Bào ngư chưng

Tỏi hấp sò điệp

Sườn xào chua ngọt

Bào ngư om vây cá

Môi cá nhám cách thủy

Cơm gạo nếp hấp dầu

San hô xào súp lơ

Hoa quả tươi theo mùa

Chè hạt sen đậu đỏ

Thịt nguội xào thập cẩm

Tỏi hấp tôm hùm

Vây cá phật khiêu tường

Cá mè nấu nấm đông cô

Cá bảy chấm hấp

Cá muối cách thủy thịt gà

Thịt dê non hầm

Măng xào hạnh nhân bào ngư và nấm

Bánh mứt táo hoa cúc

Cơm hoàng gia

Phương Nhất Chước cười vui vẻ nói tên từng món ăn, Thẩm Dũng nghe xong chậc chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ, cười nói: “Nương tử a, làm sao nàng có thể biết nhiều món ăn như vậy? Hơn nữa loại thức ăn này không phải những gia đình bình thường có thể biết được?”

Phương Nhất Chước nghe xong ngẩn người, nhỏ giọng nói, “Đây ta học được theo sách của cha ta để lại.”

“Ồ?” Thẩm Dũng tò mò, “Cha nàng lúc sinh thời làm đầu bếp ở đâu thế? Sao có thể biết được thực đơn thức ăn như thế này?”

Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, “Ta từng nghe mẹ nói rằng ông không phải đầu bếp bình thường, nhưng ta thấy ông ấy cũng không làm được chuyện lớn gì cả, chỉ là thỉnh thoảng đi vài nơi làm cơm để kiếm chút tiền.”

“À…” Thẩm Dũng gật gật đầu, thấy vẻ mặt Phương Nhất Chước có chút ảm đạm, vội vàng tát vào má mình, “Nương tử, nàng xem ta thật là ngu ngốc, ngày vui mừng thế này còn nhắc chuyện khiến nàng thương tâm, chi bằng nàng đánh ta vài cái?”

Quả nhiên, Phương Nhất Chước lại trở nên vui vẻ, lắc đầu, “Ngươi đúng là miệng lưỡi trơn tru.”

“Tất nhiên!” Thẩm Dũng gắp một miếng cá ăn, “Con cá này thịt vừa mềm lại vừa tươi ngon, không phải cũng là miệng lưỡi trơn tru sao!”

Phương Nhất Chước cũng không có biện pháp nào với Thẩm Dũng, đành phải xoay người tiếp tục nấu cơm.

Thẩm Dũng vui vẻ đứng ở một bên, thỉnh thoảng sẽ nói hai câu chọc cười nàng.

Chờ đến khi hỉ yến chuẩn bị gần xong, Thẩm phu nhân chạy tới phòng bếp, nắm lấy tai Thẩm Dũng, “Ai nha, sao ngươi còn ở chỗ này, trước khi thành thân phải tách ra!”

Thẩm Dũng bật cười, “Mẫu thân, chúng ta đã sớm thành thân rồi!”

“Mặc kệ!” Thẩm phu nhân kéo Thẩm Dũng đi ra ngoài, ra đến sân, liếc mắt vào bên trong, chắc chắn là Phương Nhất Chước không nhìn thấy được, Thẩm phu nhân mới lặng lẽ lấy ra một quyển sách đưa cho Thẩm Dũng, “Tranh thủ xem cho kĩ đi, đừng để đến tối ngay cả động phòng cũng không biết làm thế nào!”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .